Năm tháng qua đi mới ngộ ra một điều, học hành không phải là con đường duy nhất nhưng vào những tháng ngày nên phấn đấu thì đừng nên lựa chọn buông xuôi.
Trên đường đời vội vã xô bồ, sẽ có lúc bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc, trái tim cũng chưa hề trưởng thành, vào lúc nên phấn đấu hết mình lại bình chân như vại để rồi khi không còn trẻ nữa lại thở dài tiếc nuối.
Tôi từng nhìn thấy một bức hình quảng cáo mang đầy thông điệp trái ngược, nội dung đại ý là: Trong một lớp học thường có hai nhóm người: Một nhóm cả ngày ôm sách và làm bạn với sách; nhóm còn lại hút thuốc, lên lớp mơ giấc mơ an nhàn, chơi ngày chơi đêm…
Khi mấy tên mọt sách đó cả ngày chỉ đi đến trường rồi lại về nhà, mấy gã phung phí tuổi xuân kia đã vào đời kiếm việc; khi mấy tên mọt sách tốt nghiệp đại học, mấy kẻ phong lưu chốn trường học đã là cha mẹ của mấy đứa con, từng chút một nếm những chua cay đắng ngọt của cuộc đời. Thế nhưng cuộc đời bể dâu, nhiều năm sau khi những con mọt sách đã trở thành ông nọ bà kia của những công ty lớn, thì những kẻ từng rong chơi lúc này đang ở vị trí thấp nhất của công ty, nhìn thấy những con mọt sách ngày trước đến quan sát công trình mà tự mình thấy xấu hổ. Năm tháng qua đi mới ngộ ra một điều, học hành không phải là con đường duy nhất nhưng vào những tháng ngày nên phấn đấu thì đừng nên lựa chọn buông xuôi.
Đời người sẽ có nhiều lúc giống như đoàn thương nhân đi trong sa mạc kia, vốn tưởng mọi chuyện sẽ thành công tốt đẹp thế nhưng trên hành trình có thể sẽ gặp phải bão táp, ngăn cản con đường tiến về phía trước. Cũng có thể giống như đám người kia nhiều năm sau gặp lại nhau trong lòng chua xót, nói gì cũng đã muộn, chỉ buồn tháng năm đã trôi qua mất rồi.
Theo (QTCS)
Đúng vậy hãy bắt đầu ngay từ bây giờ
rất triết lý