Phi Vệ là cao thủ bắn tên nổi tiếng thời xưa, kỹ thuật bắn tên còn giỏi hơn thầy của mình.
Có một người tên là Kỷ Xương ngưỡng mộ tài danh đã đến xin học bắn tên. Phi Vệ nói: “Trước tiên người cần học biết cách không chớp mắt, mới có thể nói đến học bắn tên.”
Kỷ Xương trở về nhà, nằm ngửa mặt dưới khung cửi dệt vải của vợ, hai con mắt mở trừng trừng nhìn không chớp hai cái bàn đạp chân. Kiên trì liên tục như vậy hai năm, ngay như có một cái vùi nhọn chọc vào bên tròng mắt, cũng không thể làm cho con ngươi mắt ông động đậy. Ông đem thành tích học tập thưa với Phi Vệ. Phi Vệ nói: “Còn chưa được, người còn cần rèn luyện sức nhìn. Ngươi cần có thể nhìn một vật nhỏ trở thành to, nhìn được rõ ràng một vật nhỏ xíu, sau khi đạt đến trình độ như vậy sẽ lại báo ta.”
Kỷ Xương bèn dùng một sợi lông đuôi bò, buộc một con chấy treo trên cửa sổ, hướng về phía nam, nhìn chằm chặp con chấy. Chỉ mười ngày, dần dần nhìn con chấy, nhìn thấy to hơn. Sau ba năm, nhìn con chấy to giống như cái bánh xe, lại như cái khác, to giống như hòn núi nhỏ. Kỷ Xương giương cung lắp tên, bắn trúng con chấy nhưng sợi lông đuôi bò dùng để buộc con chấy thì vẫn còn nguyên vẹn.
Kỷ Xương đem việc đó thưa với Phi Vệ. Phi Vệ mừng đến mức nhảy lên, vổ vào ngực của mình nói: “Chỗ diệu kỳ của bắn tên, người đã đạt được rồi đó!”
Theo (100 truyện ngụ ngôn)