Hôm nay, sau khi đã nói liên tục suốt 7 tiếng, thứ tôi muốn duy nhất là quay về với nơi trú ẩn của mình, căn phòng không có ánh sáng. Có lẽ kiếp trước của tôi là một con mà cà rồng.
Thế nên tôi có thể đi trong phòng của mình, không cần bật đèn mà vẫn mò đúng thứ cần lấy. Tôi thích đêm tối bởi đó mới là lúc những giác quan được kích thích mạnh mẽ nhất, còn ban ngày, khi con người đã quá phân tâm bởi ánh sáng, họ không còn cảm nhận được quá nhiều khoái cảm những âm thanh đơn giản nhất như tiếng thở hồi hộp, hay sự nhướn mình nhẹ nhàng của một thân thể mềm mại được bao bọc giữa cảm giác êm ái của chăn và gối. Tôi không thích ánh sáng lắm, có lẽ trong ánh sáng mọi người không bao giờ thực sự lắng nghe.
Mọi khi tôi đã ngủ ngay khi đặt mình xuống, cùng lắm là mất vài liều an thần bằng những thứ khoái cảm không đến từ da thịt. Chút hơi men đủ chuếnh choáng, một đĩa nhạc đã được hẹn giờ để tắt không lâu sau khi chủ nhân của thế giới tối này ngủ quên. Thế nhưng, sau một giấc ngủ ngắn thì có một thứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ ấy cứ khiến tôi trằn trọc mãi.
Thức dậy trong những thanh âm ma mị của Tricky trong Maxinquaye. Tôi nghi ngại về một số thứ trong ký ức của mình. Điển hình là chuyện mình hay mơ thấy chuyện đang làm việc hay bàn chuyện với ai đó nhưng khi tỉnh dậy chỉ thấy một thứ duy nhất xảy ra là 3 tiếng trôi khỏi đồng hồ. Khác so với dự kiến, lần này, thứ cảm giác thách thức thực tại đấy là một bóng hình cứ khiến bản thân phải xoay trở nhưng mãi không thể vào sâu trong giấc ngủ. Có một người cứ xâm lấn tâm trí của tôi, cuốn lấy suy nghĩ, làm tôi quay quắt trong một câu chuyện dài trong bóng tối ấy.
Lại là nói chuyện cơ đấy! Không phải rằng họ đang kéo mình sát lại để gục đầu vào trong mùi hương đang lẩn khuất bên chiếc cổ cao và bờ vai gầy thanh thoát. Khi mà cả hai ngồi cách xa, chỉ là không rời mắt nhau, để hết những câu chuyện này nối tiếc câu chuyện khác. Còn người phụ nữ ấy thì yêu kiều ngạo mạn trong vẻ đẹp của mình vén mái tóc bồng bềnh về một bên vai và ngả đầu cười trong mái tóc ấy.
Tôi tự hỏi cảm giác khi làn tóc ấy vuốt ve gương mặt họ là gì, có giống như lúc mình tiến sát lại tấm lưng trần ấy và luồn nhẹ tay qua eo họ. Bụng của một người phụ nữ biết cách chăm sóc bản thân luôn cực kỳ mịn màng. Tôi nguyền rủa kẻ đã may cho phụ nữ những chiếc váy hở lưng và xẻ một bên đùi khiến sinh vật ấy lôi cuốn mỗi khi cử động, và nguyền rủa cả kẻ làm ra những đôi giày cao gót nữa, bởi chúng làm phụ nữ đẹp, không bút nào tả xiết.
Bật dậy và biết rằng tôi sẽ không thể ngủ nổi với cảm giác này. Có lẽ là cần ra ngoài uống rượu. Tôi chẳng mất công suy nghĩ để có thể đưa ra quyết định đấy. Nhưng trong suốt từ lúc đi tới chốn quen thuộc, câu hỏi cứ lặp đi lặp lại mãi lại là “Tại sao mày vẫn muốn uống trong khi đã chuếnh choáng bởi con người trong suy nghĩ kia?”.
Tôi chạy trốn đến nơi tôi gọi là Hà Nội đỏ. Nơi của những cánh cửa cao màu đỏ, của ánh đèn lồng đỏ ấm áp cho những kẻ đến để uống một mình, của những ly rượu đỏ trong cốc thủy tinh sóng sánh… chỉ để rồi không thể nào quên được màu son đỏ của người trong giấc mơ ấy. Tôi biết họ là ai.
Tôi biết họ là ai trong thế giới của ánh sáng, người đó hiện hữu, có tên và khả năng liên kết thông tin có hạng mà tôi được di truyền có thể nhanh chóng lật lại việc lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt họ mặc một chiếc áo màu gì, có kiểu tóc ra sao và không dùng nước hoa. Cho dù có uống thêm một ly nữa vẫn sẽ là quay quắt trong hàng mớ suy nghĩ ấy. Uống với bạn hiền ngàn chén chưa say, uống với người trong tâm tưởng, mới chỉ một ly thôi đã ngất ngây rồi.
Tôi tự nói với bản thân rằng trong hơi thở mùi rượu của mày đầy cảm giác nhớ nhung. Đây không phải là nhớ. Đây không phải là nhớ. Nhớ một người là cách nhanh nhất để phải lòng họ và tôi thì không để điều ấy xảy ra. Kẻ gục ngã quá trong trò chơi ấy sẽ mất tất cả.
Tôi đã đi qua nhiều mối quan hệ. Việc ấy không đến mức thiếu may mắn lắm. Sẽ có lúc bạn cảm thấy mất lòng tin vào mọi thứ, sau khi đã vượt qua được những tổn thương của mình thì lòng lại nhẹ nhõm hẳn, bởi vì câu chuyện sẽ khác khi mỗi người tìm được đúng nửa còn lại cho mình. Họ là người khiến tất cả chịu đựng cũ của bạn trở nên có giá trị, bởi vì tất cả những kinh nghiệm cũ là để chuẩn bị cho một người duy nhất.
Nếu bạn đã sống tốt với sự độc thân của mình, bạn sẽ không phải rơi vào những mối quan hệ chóng vánh để khỏa lấp nữa. Đồng thời khi bản thân trở thành một thứ thiểu số trong thiểu số, người có bạn cũng sẽ hài lòng không khác cách bạn cảm thấy sự chờ đợi của mình là giá trị vậy.
Nếu bạn hỏi thứ hấp dẫn khi đã (phải) đi qua quá nhiều mối quan hệ là gì? Tôi sẽ trả lời đó là khi bạn hiểu rằng sự cuốn hút của sex không đến từ giường chiếu. Nếu muốn bạn có thể làm nó ở bất cứ đâu. Khi họ áp ngực vào cửa kính và bạn hưởng đặc quyền chiêm ngưỡng tất cả. Hay khi bạn ngái ngủ nhìn họ nhón chân bước xuống giường, bồng bềnh hớn hở hít hà mùi hương trong chiếc áo thùng thình của bạn. Tuổi trẻ là nô lệ của những cảm xúc bản năng. Sau khi bạn đã nếm đủ thứ dục vọng của thể xác, bạn mới thấy được sự lôi cuốn của sex nằm trong những chuyển động và đặc biệt là trong sự khao khát.
Nếu tình dục đến quá dễ dàng và thừa mứa, những kẻ từng nghiện chuyện ấy bỗng sụp đổ và trầm cảm như thể thế giới cướp đi họ mọi giác quan. Cả đời họ đã luôn xộc thẳng vào bàn tiệc và cắn xé món chính, hoang dại trong sự trời phú về ê hề dục cảm của mình mà quên mất rằng của ngon vật lạ ăn mãi cũng nhạt miệng. Thứ họ cần là một cơn đói dài ngày, dài đến tuyệt vọng như đã mất đi mọi cảm giác.
Chỉ cơn đói mới tạo ra khát khao, sau đó, là đến một món khai vị thật chậm rãi để kéo dài sự khát khao đó đến ngưỡng bùng nổ. Một con ma cà rồng sẽ nâng niu người tình đến ngưỡng tôn thờ, để rồi sau cùng sẽ cắn ngập răng vào chiếc cổ của mạch đập tràn trề sức sống ấy. Tôi có thể hiểu được điều ấy bởi tôi có chung khoái cảm với sinh vật sống bằng ham muốn ấy.
Chính vì thế mà trong giấc mơ ấy tôi muốn cuộc trò chuyện đó thật dài. Họ là màu đỏ trong thế giới của tôi là đen và trắng. Họ là khát khao tưởng chừng như đã mất, là thứ rượu đỏ của đam mê, là máu đỏ của ham muốn đang lan tỏa rạo rực trong người. Tôi muốn chịu đựng sự khát khao ấy, bởi vì thiếu nó tình dục sẽ thật vô nghĩa, nhạt nhẽo và làm người ta vụn vỡ.
Bởi vì nếu vồ vập, bạn sẽ chẳng có mấy cơ hội hiểu được vì sao những chiếc váy lại đẹp trên cơ thể của một người đàn bà, vì sao chúng lại cứ đuổi bắt theo bước đi của họ không khác gì ánh mắt của bạn. Đối với tôi, sự quyến rũ nhất của một người phụ nữ vẫn là hơi thở.
Nếu giờ được nhìn vào mắt người, liệu tôi có thấy đuôi mắt người cong lại, còn môi mềm kia có đang nồng vị rượu ngon.
HN, 22h, 25/7/15
Chỉ là một tối thứ 7 thật dài.
Theo (Mann up)